"Việt Nam đáng sống là một Việt Nam hạnh phúc. Chữ hạnh phúc thì hơi phức tạp một chút vì cái hạnh phúc của mỗi con người khác nhau. Nhưng mà điều đầu tiên là người Việt Nam chúng ta được sống trên quê hương được tự do và mỗi con người đều có thể theo đuổi những nhu cầu cá nhân của mình. Và từ đó nó xây dựng nên cá đất nước Việt Nam. Mà ngày nay, có một điều quan trọng nhất, là đất nước Việt Nam đã được nhà cầm quyền cộng sản Việt Nam thống trị từ 80 năm ở miền Bắc Việt Nam và 50 năm ở miền Nam. Chính điều này làm thay đổi nhận thức của người dân Việt Nam nói chung. Phần lớn người dân Việt Nam đều trở thành những con người tha hương trên chính quê hương của mình. Nhìn vào tất cả người Việt Nam thì mong muốn ra đi gần như là mong muốn của tất cả mọi người. Đó là một điều đau khổ nhất. Khi mà đất nước không thành, khi mà người dân chỉ còn đặt niềm hy vọng ở xứ khác. Thì đây là một điều là rất nguy hiểm. Trong khi đó đất nước Việt Nam là đất nước cả trăm triệu người chứ có ít đâu. Nếu như mà chúng ta chỉ cần đoàn kết, chúng ta có thể vượt qua được những khó khăn đó. Và chúng ta phải hiểu và thành thực để thay đổi đất nước Việt Nam. Nếu như mỗi một con người Việt Nam được mưu cầu hạnh phúc trên chính quê hương của mình, trên đất nước của mình thì sẽ làm thay đổi. Muốn được điều đó thì bắt buộc phải được sự tự do về chính trị. Điều căn bản nhất đòi hỏi ba quyền căn bản nhất. Một là tự do ngôn luận, hai là tự do lập hội, ba là ít nhất quyền tự do ứng cử và bầu cử vào cơ quan công quyền. Ít nhất là được ba điều kiện đó thì sẽ thay đổi được đất nước Việt Nam. Nếu có được điều đó thì sẽ đến lúc người dân không phải mơ ước đi đâu quá xa mà phải đi bán mạng trong những container. Đó là những chuyện rất là đau lòng."
"Mình biết ngày thứ Sáu bình thường mình ở ngoài cửa hàng, nhưng mà mình nghĩ vì hôm nay vì sứ quán gọi điện nên mình sẽ không ở cửa hàng, mình sẽ về nhà để nói chuyện thoải mái.Thế thành ra mình về nhà mình ngồi nhà chờ điện thoại. Thế thì đúng 11 giờ gì đó. Thì có cuộc điện thoại gọi đến, thì mình cũng nhấc ống nghe lên nghe thì nghe thấy ngoài cửa hàng nói rằng anh phải ra ngay, vì rằng là có hải quan đến kiểm tra. Thì mình cũng giật mình, nghĩa là mình ngồi chờ điện thoại của sứ quán mà sao có hải quan đến kiểm tra. Mình bảo OK, mình chạy xe ra ngoài đó. Khi chạy ra thì có hai hải quan đến hỏi mình. Thì mình bảo xin lỗi các anh, tôi hiện nay không có giấy tờ vì tôi đang có vấn đề với đại sứ quán Việt Nam. Và hôm nay cũng chính là ngày sứ quán Việt Nam hẹn tôi trả lời về vấn đề của tôi, thành ra tôi không hiểu các anh có phải là câu trả lời của sứ quán cho tôi hay không. Thì hai người hải quan bảo là không chúng tôi làm việc của chúng tôi, chúng tôi không liên quan đến sứ quán của các anh cả. Khi nói như vậy thì tôi bảo OK các anh cứ làm. Thì tôi vào văn phòng, tôi không ngồi ngoài của hàng nữa và tôi vào văn phòng tôi ngồi, bảo nếu có gì thì anh cứ gọi tôi. Nghĩa là mình cũng nói dứt khoát như vậy để mình vào văn phòng ngồi chứ mình không đi cùng với họ. Hai người hải quan họ đi khắp cửa hàng họ làm mọi chuyện trong khoảng 15 phút đồng hồ gì đó. Thì họ vào văn phòng họ chìa tôi một tờ Protocol, đây là anh hãy nhìn vào đây, tôi không ghi một lỗi nào cửa hàng cả, anh chỉ cần ký vào đây là xong. Thì tôi là người đã từng gặp rất nhiều vấn đề này. Nhiều gia đình khi có vấn đề gì thì họ hay gọi cho tôi để tôi giúp họ chuyện nọ, chuyện kia. Vậy nên tôi đã từng nói chuyện với tất cả các cơ quan rất nhiều lần rồi. Bởi vì bất kỳ cơ quan nào họ cũng kiểm tra rồi họ cũng thấy. Và cửa hàng nào thì cũng có lỗi. Không cửa hàng nào không có lỗi cả. Và vấn đề họ kiểm tra, phải nói rằng nước Tiệp này họ rất là đàng hoàng, họ chỉ ra cho mình những lỗi, nhưng bao giờ họ ghi trong văn bản họ cũng ghi ít thôi, họ bảo cái này phải sửa cái kia phải sửa, và như vậy anh phải nội bằng này. Thông thường các cuộc kiểm tra bao giờ cũng vậy. Thế nhưng mà lần này lại không ghi lỗi gì, mà trong khi đó mình biết nếu mà tìm ra thì nó đầy lỗi nhưng họ không ghi. Thì điều đó cũng chứng tỏ một phần là, có lẽ họ đã gửi những người hải quan đến. Sau này nữa mình nhận được tin tức từ một người thân sứ quán, họ có nói vấn đề đó. Thì mình mới thấy là, rõ ràng là như vậy. Thì đó là vấn đề sứ quán, tìm mọi cách để đối xử với mình. Sau vụ cử người đến chèn ép mình mà không đạt vấn đề, sau này có lẽ họ đã phải cấp lại hộ chiếu cho mình. Và khi cấp hộ chiếu thì lúc ấy họ nói rằng là tôi chỉ cấp được cho anh ba năm. Nghĩa là bình thường hộ chiếu mười năm nhưng mà cấp cho mình ba năm. Sau ba năm mình nên đòi lại thì họ cũng không cấp tiếp nữa."
"Cái ngày mình tổ chức cuộc hội thảo là năm 2005. Và năm 2008 là lúc mình hết hạn hộ chiếu. Thì năm 2008 mình lên trên sứ quán để đổi lại hộ chiếu. Thì họ giữ hộ chiếu, họ không phát, không đưa ra. Và họ cứ hẹn lần này qua lần khác, họ không trả lời. Thì cuối cùng mình thấy rằng bảo các anh thu hộ chiếu của tôi thì các anh phải trả lời. Bây giờ có hai vấn đề, một là các anh cấp hộ chiếu thì các anh nói cấp hộ chiếu, mà không cấp hộ chiếu thì các anh trả lời không cấp hộ chiếu. Đơn giản thế thôi để tôi còn công việc của tôi. Chính vì vậy nên các anh phải trả lời. Nhưng họ cứ khất lần này lần khác. Sau đó thì tôi mới viết, thu thập một số các bài báo do tôi viết. Thu thập xong thì tôi đưa thành văn bản. Và tôi nói nếu các anh mà không cấp hộ chiếu cho tôi thì tôi sẽ in văn bản này ra và đứng phát ngay tại sứ quán. Và lúc đó thì tôi fax thẳng đến họ luôn. Đó cũng là một tác động nhưng không biết còn tác động nào khác không. Nói chung nó xảy ra rất nhiều vấn đề. Một trong vấn đề khi tôi lên gặp họ thì sau khi lần gặp đầu tiên thì mọi vấn đề họ đều phải gửi lên cho trưởng ban lãnh sự. Chứ còn những người khác không tiếp tôi luôn. Họ bảo không tiếp, anh là phải lên trên. Thế lên tiếp lần đầu tiên, bao giờ họ cũng dọa nạt, mắng chửi. Tôi ngồi yên để cho anh ta nói thoải mái. Anh thế nọ, anh thế kia, vân vân. Sau đó mình cho ông ấy nói hết 30 phút. Sau đó mình bảo bây giờ đến lượt tôi nói. Thứ nhất chúng tôi làm hộ chiếu, đây là chúng tôi làm hộ chiếu bằng tiền của tôi. Và các anh làm công việc này là công việc của các anh, các anh được thành đại sứ quán là để làm những công việc này. Thành ra ở đây, các anh chỉ có việc cấp hoặc không cấp, đó là quyền của anh. Sau một hồi nói chuyện thì anh ta đã thay đổi thái độ, từ đó luôn luôn nói chuyện một điều anh, một điều tôi. Từ đó trở đi thì họ luôn luôn tiếp xúc với mình trên tinh thần thế. Và sau nhiều lần tiếp xúc thì khi mình thúc ép họ như vậy thì họ bảo thực ra tôi cũng rất muốn cấp hộ chiếu cho anh nhưng bây giờ tôi phải chờ bên nhà trả lời. Bây giờ nhà chưa trả lời, tôi không biết phải làm gì cả."
"Bên này thì họ sử dụng một lực lượng trước nay người ta gọi là “Bộ đội”, những người mà đã sang đây lao động mà không đi làm, làm buôn bán và bảo kê. Họ có thể làm những việc như là trấn lột, gây ép bà con này khác. Có một đặc điểm là sau này họ cũng quy phục những chủ chợ nên họ thường sử dụng lực lượng Bộ đội đó để dọa nạt bất kỳ ai nếu mà ai phản kháng mình. Thì họ cũng đã sử dụng lực lượng đó. Ngay cả khi mà tôi đưa giấy mời ra ngoài Sapa thì họ cũng bố trí người để dọa nạt tôi ngay từ ngoài, không cho tôi bước vào trong chợ Sapa. Có một may mắn là, lúc đó thì có Člověk v tísni, là một tổ chức mà đã đứng ra hỗ trợ bọn tôi. Đồng thời thì có những đài truyền hình họ đi theo, họ nghĩ rằng ở đó sẽ có sự kiện xảy ra. Họ đi trong xe. Lúc bọn tôi ra mời thì họ mới mang camera ra họ quay. Thì tất nhiên trước camera thì đám côn đồ kia nó sợ nó bỏ chạy."
"Việc hội họp ở Praha là sự kiện khá chấn động vì một tổ chức hải ngoại có mặt tại Praha và sẵn sàng trao đổi diễn thuyết với mọi người. Có thể nói rằng bàn tay nối dài của chính quyền Việt Nam rất mạnh. Chính vì vậy nên là khi mà sẵn sàng bước ra ngoài ánh sáng và tuyên bố với mọi người tôi là thành viên của Tập Hợp Dân Chủ Đa Nguyên. Thì điều này là điều chú đã chuẩn bị chứ không phải tự nhiên mà có. Và hiển nhiên chú biết rằng những gì có thể giáng xuống đầu mình. Mình sẵn sàng chấp nhận điều đó. Nhưng quả thật có nhiều điều mình rất là ngạc nhiên và rất là giật mình. Bởi vì được biết rằng sau khi chú tuyên bố công khai mời mọi người đến tham dự thì lập tức, sứ quán họ đã có một cuộc họp gấp, gọi tất cả các trưởng vùng ở khắp các nơi về cùng họp giữa đêm luôn. Và sự phản ứng của chính quyền phải nói là rất mạnh. Họ dùng mọi thứ để ngăn cảnh điều đó. Và họ đã tấn công thẳng vào gia đình mình ở Việt Nam. Nghĩa là họ đến gia đình quấy rầy, dọa nạt, họ làm đủ mọi thứ. Họ làm cho bố mẹ, cả gia đình phải rất lo lắng cho mình bên này. Thành ra lúc đó phương tiện gọi thì ít, thành ra là ở nhà có một số điện thoại và mình biết là có gọi vào đó thì họ sẽ ngồi nghe."
Đỗ Xuân Cang sinh ra và lớn lên trong một gia đình công nhân nghèo tại Thái Bình năm 1965. Tuổi thơ của ông gắn liền với việc đọc sách qua những năm tháng thiếu thốn khi cả nhà phải ăn bo bo và các loại độn thay gạo. Đến năm 1985, ông rời quê, tham gia thanh niên xung phong và được cử sang Lào công tác. Do mong muốn học đại học nên ông vừa làm nhiệm vụ vừa dự thi đại học và đạt trên điểm chuẩn. Năm 1987–1988, do đơn vị ở xa, ông nhập học trễ tại Thanh Xuân, Hà Nội vào cùng khóa với Lê Hải An, nguyên Thứ trưởng Bộ Giáo dục. Sau đó, ông được gửi đi học tại Odessa (Liên Xô) ngành Tổng hợp Hàng hải, nơi ông chứng kiến tận mắt sự sụp đổ của Liên bang Xô Viết. Từ đó, Đỗ Xuân Cang hình thành nhận thức chính trị sâu sắc về tự do và dân chủ, bắt đầu hành trình tìm kiếm những người quan tâm đến chính trị đất nước để trao đổi qua internet. Năm 2004, ông chuyển sang sinh sống tại Cộng Hòa Séc và chính thức gia nhập Tập Hợp Dân Chủ Đa Nguyên, trở thành một thành viên tích cực, tham gia tổ chức hội thảo tại Praha năm 2005 nhằm cổ vũ con đường đấu tranh bất bạo động cho Việt Nam. Dù bị chính quyền gây nhiều sức ép, ông vẫn kiên định với lý tưởng dân chủ và tự do. Đến năm 2019, ông tiếp tục tham gia tổ chức xã hội dân sự Văn Lang, góp phần vận động nhân quyền và cổ vũ cho một Việt Nam tự do, hạnh phúc và nhân văn.