"Một Việt Nam đáng sống đối với mình chắc là khi mà bà cháu có thể thoải mái nói chuyện về các chủ đề đó. Đi biểu tình này. Bà không phải lo rằng một ngày cháu ra đường biểu tình thì bà sẽ sợ cháu bị bắt, bị đánh. Một Việt Nam đáng sống, mình nghĩ thế là như thế. Những tiếng nói của các đứa trẻ trong nhà thì cũng sẽ được lắng nghe thay vì bị đè nén lại, tại vì một xã hội độc đoán thì không chỉ độc đoán từ hệ thống chính quyền, nó có thể có những tư duy độc đoán từ trong nhà, trong trường học, trong các mối quan hệ thông thường. Mình nghĩ một Việt Nam đáng sống sẽ là một Việt Nam mà những cái yếu tố độc đoán đấy nó được gỡ bỏ đi để mà những cái đứa trẻ nó được tự do có tiếng nói của nó. Nó được lắng nghe, nó được tôn trọng, nó được chọn, trong tình yêu thương, nó được ủng hộ, được gia đình hay xã hội xung quanh nó hỗ trợ cho nó để nó biết được là dù nó đưa ra lựa chọn gì thì nó có đủ thông tin và thẩm quyền để làm điều đấy."
"Trước đấy mình đã bị theo dõi rồi thế nên mình đoán là mình đã nằm trong danh sách đen những thành phần “chống phá, kích động”. Nên là sau khi ra mắt SOA Học để Hành thì trên trang của báo quân đội nhân dân, hay báo công an nhân dân và những trang của dư luận viên các thứ thì họ đăng tin về mình cũng kha khá, cũng đăng thông tin. Mình không biết là họ viết rồi họ đưa nhiều thông tin cũng không đúng. Nhưng mà quan trọng nhất là dùng rất nhiều các ngôn ngữ thông điệp rất là thù địch, thù ghét nhắm đến mình. Để nói là đây là những thành phần chống phá, những người bất đồng, bất mãn với chế độ và muốn làm cách mạng màu. Mình không hề có khả năng đấy và mình không thể. Mình chỉ đơn giản là một cá nhân và mình muốn nhiều người cá nhân khác biết quyền của mình. Đơn giản vậy thôi. Giống như là ok mình đã từng có một trải nghiệm tự do và mình nghĩ là một cách rất tự nhiên là ai cũng nên được khám phá, khai phá tự do đó. Không phải là mọi người không có tự do, không phải là mọi người không hiểu. Lúc nói chuyện và học trên lớp thì mình nhận ra là ai cũng nhận ra điều đấy, mọi người cũng nhận ra chỉ là không gian không cho phép thôi."
"Sau đấy thì mình nhớ là có một chị ở bên Hội Phụ Nữ ở phường. Vì ngày xưa mình hoạt động đoàn đội mà, thì trong phường mọi người cũng biết là mình làm đoạn đội thanh niên rất nhiều tình. Cũng giai đoạn đấy, lâu lắm chị em không nói chuyện với nhau thì tự nhiên chị ấy nhắn tin hỏi thăm. Nhưng mà trong quá trình nói chuyện thì mình nhận ra mục tiêu lớn nhất là chị cứ hỏi mình đang ở đâu. Vòng qua vòng lại cuối cùng vẫn hỏi đang ở đâu. Sau đó mình nhận ra là có thể chị được ai đó hỏi và chị buộc phải tìm hiểu về mình. Thì đó là một trong các dấu hiệu nhỏ nhỏ. Mình đoán vậy thôi chứ mình không biết cụ thể. Cho đến khi họ đến nhà mình, họ thực sự có nói chuyện gia đình về việc là.. Họ nói thẳng với gia đình là mình đi theo phản động này, mình làm thế này thế kia, chống phá nhà nước, và muốn biết là mình đang ở đâu. Thì gia đình mình cũng chỉ biết mình đi học thôi. Đó là câu chuyện duy nhất mình có thể cung cấp được. Cho nên nhà mình cũng chỉ nói đi học. Ông bà mình lớn tuổi rồi nên không có công nghệ thông tin gì để biết mình đang làm gì. Cho nên mình cũng cố gắng chỉ đưa thông tin rất là hạn chế. Một là để an toàn cho gia đình, hai là cũng cho mình nữa. Mình nhớ được là cho đến những lần gần nhất mà được trao đổi thì họ nói rằng mình sẽ không được xuất nhập cảnh nếu mà mình quay trở về. Theo thuật ngữ bây giờ người hoạt động nói thì mình bị travel ban đó, bị cấm xuất nhập cảnh. Đó cũng là một trong những phương pháp mà công an họ cũng hay dùng để mà làm áp lực cho các nhà hoạt động. Có thể gây sức ép, vô hiệu hóa, không cho có cơ hội ra ngoài Việt Nam nữa. Khi mình nhận được thông tin đấy từ nhà mình thì mình cũng xác quyết hơn là chắc không thể về ngay bây giờ được rồi."
"Thời điểm đó bắt đầu mạng xã hội cũng rộng rãi rồi. Nhiều người đăng bài thông tin. Một tin thì đăng bài hướng dẫn làm sao để đi biểu tình cho an toàn. Hồi đó mình cũng đọc chị Phạm Đoan Trang. Mình nghĩ thời điểm đấy rất nhiều bạn trẻ như mình, hoang mang với thời cuộc. Khi mình đọc được những dòng status của chị Trang làm sao để biểu tình cho an toàn. Tức là chị truyền cảm hứng rất lớn. Tôi ở đây, tôi đi cùng bạn. Mình đã khóc trước khi mình đi biểu tình. Tại sao một người, không biết là ai, chỉ biết lời nói của chị rất là xúc động. Mình nhận ra là ngoài kia rất nhiều người khác trăn trở như mình, mình không cô đơn, nghĩ là mình có một cộng đồng ở đấy đang sẵn sàng muốn đi cùng nhau. Mình nhớ như in là trước biểu tình mình rất là run. Mình gọi điện cho một chị bạn của mình. Mình bảo là chị ơi, mai em đi biểu tình, chị có muốn đi cùng em không. Chị bạn của mình cũng định gọi và cũng muốn đi. Hai chị em túc tắc lái xe máy ra văn phòng phẩm màu màu, mua giấy bìa ngồi. Mình vẫn còn giữ bức ảnh và mình đã rất muốn mang đến đây. Mình còn có một cái áo nữa. Mình tự vẽ một cái biển treo ở trên đầu hình con cá và một biểu ngữ “cá cần nước sạch, dân cần minh bạch”, đó là một cái khẩu hiệu rất mạnh trong phong trào đợt đấy. Về sau, vô tình bức ảnh của mình cũng được viral, mọi người chia sẻ quá trời. Nhưng mà đấy, quay trở lại thì, từ khoảnh khắc mình quyết định hồi hộp, gọi điện cho bạn, rủ bạn đi, vẽ biểu ngữ, đến hôm sau giấu giấu diếm diếm lái xe, đỗ xe ở bờ Hồ và tham gia cùng đoàn. Cả quá trình đó là một quá trình rất lớn. Nó mở khóa con người phản kháng bên trong mình. Thứ mà mình đã luôn dồn nén từ suốt thời niên thiếu cho tới lúc mà mình quyết định bước xuống đường. Khi mình hòa vào đám đông, mình nghĩ mình sẽ không bao giờ quên được bầu trời Hà Nội lúc đấy. Vì mình rất là lùn. Bạn thử tượng tượng bạn đi trong một đám đông và bạn lọt thỏm ở trong đó. Thì mình phải giơ biển lên, ngửa cổ lên để gào lên với mọi người, hô vang khẩu hiệu. Lúc đấy mình nhỏ bé vô cùng luôn nhưng mình cảm giác mình nhìn bầu trời… ở Tràng Tiền, ở Hà Nội. Nếu bạn nào ở Hà Nội, bạn sẽ biết cảm giác đi trên con đường Tràng Tiền, bạn ngửa cổ lên và bạn được hô vang tiếng nói của mình, thì…"
"Mình thấy được rất rõ là rất nhiều các bạn nhân viên dự án xã hội hay là các tổ chức phi chính phủ khi làm việc với địa phương sẽ gặp rất nhiều trắc trở như thế. Hoặc họ sẽ bị đặt trong tầm giám sát cơ bản. Là bạn sẽ cần phải có thể dôi khi nói chuyện với chính quyền địa phương hoặc là phía công an để giải thích là dự án này đang làm gì, nguồn tài trợ nước ngoài từ đâu, ví dự thế, tại sao lại làm ở đây. Đối với mình, nó không giúp công việc thuận lợi hơn, hay được hỗ trợ hơn. Mà nó làm cho người làm dự án đó hay những người liên quan phải dè chừng, phải rút lui. Thì cuối cùng thiệt nhất vẫn là cộng đồng. Cái bên mà đang cần được hưởng lợi."
"Nếu mà không phải dự án của mình thì mình cũng biết được các dự án của các tổ chức khác, các bên khác ha. Mình cũng biết là có những dự án phải xin giấy phép chẳng hạn. Ví dụ như là cái chương trình dự án đấy là có mục tiêu trong một năm. Thì dự án từ đầu năm tới cuối năm vẫn chưa nhận được giấy phép. Nhưng vậy thì họ mất cơ hội để làm việc. Đó là ví dụ rất là điển hình. Hiện nay thì mình không rõ. Hiện nay thì môi trường làm việc phi chính phủ còn có thể khác nhiệt hơn. Nhưng mà thời điểm của mình trước đó nữa thì đã có sự siết như vậy rồi."
Đào Thị Ngọc Diệp sinh năm 1993 tại Hà Nội, lớn lên trong hộ gia đình diện nghèo giai đoạn đất nước chuyển mình sau thời kỳ bao cấp. Từ nhỏ, cô là học sinh năng nổ trong các hoạt động Đoàn Đội, nhưng cũng sớm đặt câu hỏi về những khuôn mẫu tập thể. Diệp nhận được bảo trợ từ tổ chức Plan International trong những năm đi học, từ đó nuôi dưỡng ước mơ được giúp đỡ cộng đồng như những người từng giúp mình. Năm 2011, cô theo học ngành Công tác xã hội và bắt đầu hành trình làm việc với cộng đồng. Từ năm 2014, Diệp làm thực tập với các tổ chức phi chính phủ, quan sát những khó khăn mà nhân viên xã hội phải đối mặt trong bối cảnh hạn chế về tự do dân sự. Năm 2016, cô tham gia biểu tình phản đối thảm họa môi trường Formosa, đánh dấu bước ngoặt mở khóa con người phản kháng trong cô để bước gần hơn tới việc hoạt động vì quyền con người. Sau đó, cô tiếp tục học tập và giao lưu với các phong trào trong khu vực Châu Á Thái Bình Dương, tham dự các diễn đàn nhân quyền quốc tế và theo học thạc sĩ nhân quyền tại Thái Lan năm 2018. Trong giai đoạn 2020-2021, Diệp sáng lập “Học để Hành – School of Activism (SOA)”, một không gian trực tuyến an toàn để người Việt Nam học hỏi về nhân quyền và xã hội dân sự. Dù không thể về Việt Nam, cô vẫn kiên định với lý tưởng của mình: lan tỏa hiểu biết về nhân quyền và nuôi dưỡng tự do trong mỗi con người Việt Nam.